Có lẽ không quá để nói rằng năm qua là một năm buồn cho những người lính Không Quân Việt Nam, nhiều sự cố, nhiều hy sinh. Tôi, một người lính, một người Việt Nam kính cẩn nghiêng mình trước sự hi sinh của các anh, các anh xứng đáng là những người hùng trong tim tôi.
Đó những tổn thất rất lớn về mặt tiền bạc của đất nước(nó càng là một tổn thất lớn khi những máy bay đó, khí tài đó chúng ta đang phải đi mua chứ chưa tự làm ra) và đặc biệt là về mặt con người. Vì những người lính đã ngã xuống đó là những phi công. Tôi không phải làm ở Không Quân, tôi không rõ con số cụ thể về đầu tư cả tiền bạc, thời gian và công sức để một người bình thường trở thành một phi công, nhưng tôi biết rằng để thành phi công bạn phải vượt qua nhiều đợt kiểm tra nghiêm ngặt về sức khỏe, bạn phải được huấn luyện chuyên biệt, tập huấn… nói chung là rất tốn và rất lâu. Nên xét về mặt chuyên môn, nghiệp vụ người lính phi công là những tài sản rất quý giá.
Nhưng nếu xét về mặt “người lính” thì họ, thậm chí những người có chức vụ cao hơn, quân hàm cao hơn họ nữa, một khi đã mặc áo lính thì họ đều là “người lính” như một cậu binh nhì mới tuyên thệ nhập ngũ, họ bình đẳng về mặt “người lính”. “Người lính” mà tôi nói ở đây đại diện cho nghĩa vụ của họ: đó là cống hiến sức lực, trí tuệ để bảo vệ Tổ Quốc. Đương nhiên trong một tổ chức luôn có các vị trí, cương vị khác nhau để đảm bảo bộ máy có thể hoạt động một cách tốt nhất. Cũng như một chiếc xe, nó phải có đủ các loại bộ phận, chi tiết để có thể vận hành được. Nếu xét về độ phức tạp, chi phí sản xuất, gia công thì chúng ta có thể so sánh cái nào “quý” hơn (đắt hơn) cái nào, ví dụ: động cơ thường “quý” hơn bánh xe. Nhưng nếu xét về mặt “chú có làm tốt việc của chú được sinh ra để làm hay không” thì không thể so sánh xem động cơ và bánh xe cái nào quan trọng hơn cái nào được. Vì để con xe có thể bon bon tốt trên đường thì cả hai chú đều cần thiết như nhau, vắng một trong hai chú, hoặc cả hai đều không còn là chiếc xe bình thường nữa. Con người nói chung và “người lính” nói riêng cũng vậy. Có thể anh có chức vụ cao hơn, anh đảm nhận nhiều trọng trách hơn, anh làm việc ở lĩnh vực đặc thù hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh “quý” hơn tôi về mặt “người lính”.
Cũng như tất cả chúng ta, khi đã là con người thì chúng ta bình đẳng trước những quy luật của Tạo Hóa về mặt sinh học: sinh, lão, bệnh, tử (có thể tương lai sẽ không có “tử” nữa nếu như dự đoán của một số nhà khoa học đúng); về mặt xã hội: chúng ta bình đẳng trước pháp luật, trước công lý, và đều có những quyền con người bình đẳng với nhau theo như bản Tuyên ngôn Quốc tế nhân quyền của LHQ vào năm 1948 đã nêu. Mọi người lính cũng bình đẳng trước Tổ quốc, trước nhân dân về nghĩa vụ, trọng trách của họ. Vì vậy, những cống hiến, hi sinh của họ xứng đáng được vinh danh “như nhau” dù họ đang ở vị trí nào, chức vụ nào, nhiệm vụ nào, miễn là họ đang phục vụ TỔ QUỐC.
Một điều chắc chắn rằng không ai muốn hi sinh để được vinh danh cả. Họ chỉ làm việc, chiến đấu như câu nói “khi Tổ Quốc gọi, tôi lên đường”, và họ đã ngã xuống vì Tổ Quốc. Theo tôi sự vinh danh phần nhiều là tác động đến những người ở lại: gia đình các anh, đồng đội các anh, nhân dân của các anh; và hi vọng rằng vong linh các anh cảm nhận được để nếu có một thế giới khác thật thì các anh sẽ êm lòng để sống tốt ở thế giới đó. Và theo tôi thì mọi sự “hi sinh” khi đang làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc cả trong thời chiến, lẫn thời bình, trước mọi loại “kẻ địch” đều là sự hi sinh cao quý và bình đẳng. Một lần nữa tôi muốn nhấn mạnh rằng mọi sự “hi sinh” đều xứng đáng được vinh danh. Vì vậy nếu như ở một thời điểm nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó mà có những hi sinh được nhắc đến nhiều ngày, có những sự hinh sinh được truyền thông nhắc đến luôn luôn, có những sự hi sinh được phong này, phong nọ, có những sự hi sinh mà gia đình họ được vinh danh cả về tiền bạc lẫn nhiều loại quyền lợi khác; nhưng bên cạnh đó lại có những sự hi sinh thầm lặng, những sự hi sinh không được nhắc đến, những sự hi sinh mà vì một lý do nào đó người ta cố lãng quên, thì phải chăng là có điều gì đó không ổn? Có điều gì đó không thực sự đúng với lý tưởng mà chúng ta vẫn rao giảng: bình đẳng???
Tôi không phải là một nhà nghiên cứu để có số liệu phân tích cụ thể, danh sách cụ thể…nhưng tôi có quyền đặt câu hỏi? Tôi hỏi để tôi và các bạn cùng suy ngẫm. Câu hỏi chỉ là câu hỏi, không có đúng hay sai. Tôi không kết luận gì cả nhé!